Câu chuyện bắt đầu khi tôi còn là một đứa bé trai và được sinh ra trong một gia đình nghèo, thậm chí đến những bữa ăn còn không đủ. Tới bữa, khi không đủ cơm ăn, mẹ thường lấy ở chén của mình rồi chia đều cho các con. Mẹ bảo: “Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói!” - Lần nói dối đầu tiên của mẹ.
Khi tôi lớn dần lên, người mẹ tảo tần tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến đầm hồ gần nhà bắt thêm một chút cá về cho chúng tôi. Món canh cá thật ngon. Khi các con xì xụp ăn, mẹ ngồi một bên ăn nốt những phần thịt còn sót lại ở những miếng xương cá mà chúng tôi bỏ lại. Trái tim tôi như thắt lại khi nhìn thấy mẹ. Tôi liền lấy chút cá và để vào bát cho mẹ. Nhưng ngay lập tức mẹ từ chối và bảo: “Mẹ không thích ăn cá, con hãy ăn đi” - Lần thứ hai mẹ nói dối!
Sau đó, khi lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho tôi và anh chị, mẹ phải đến một xưởng nghề nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối. Việc này có thể giúp mẹ trang trải thêm một chút cho việc học của chúng tôi. Vào một tối đông, nửa đêm tôi tỉnh giấc, thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu nhợt nhạt. Tôi nói: “Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà”. Mẹ chỉ cười: “Con cứ ngủ đi, mẹ bị mất ngủ nên không buồn ngủ” - Mẹ đã lần thứ ba nói dối!
Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm để có thể chăm sóc tốt hơn cho tôi. Đúng vào mùa hạ, trời nắng như đổ lửa, mẹ mong ngóng từng khắc phía ngoài phòng thi. Tiếng chuông hết giờ đổ vang. Mẹ dang rộng cánh tay ôm đứa con trai bé nhỏ, trong tay mẹ là bình trà pha sẵn mẹ đã ướp hoa từ độ tuần trước. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, tôi liền đưa bình trà nhỏ bằng thủy tinh nhỏ trong suốt, một trong những thứ tài sản quý giá nhất trong nhà, mời mẹ uống. Mẹ bảo: “Hãy uống đi con. Mẹ không khát" - Lần thứ tư mẹ nói dối!
Sau khi cha lâm bệnh qua đời, mẹ vừa làm mẹ vừa làm cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề chính, mẹ phải tự lo các chi phí trong nhà một mình. Cuộc sống của gia đình chúng tôi trở nên phức tạp hơn, không có ngày nào được bình yên. Nhìn thấy điều kiện gia đình tôi ngày một khó khăn, một người chú họ sống gần đó đã tới giúp chúng tôi, từ việc lớn cho đến những chuyện nhỏ. Những người hàng xóm quanh đó khi nhìn thấy cảnh không may của gia đình tôi họ đều khuyên mẹ hãy tái hôn. Nhưng mẹ tôi - một người cứng rắn, bà không quan tâm tới lời khuyên của mọi người, mẹ nói: “Mẹ không cần tình yêu, chỉ cần các con thôi” - Mẹ nói dối lần thứ năm!
Sau khi anh, chị tôi tốt nghiệp và đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ, nhưng một thân một mình, cũng có tuổi, mẹ mắt đã kém, chân tay cũng còn dẻo dai như trước, việc cũng dần ít đi. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: “Các con mới ra đời, cần nhiều khoản chi tiêu. Mà mẹ bây giờ tháng đi chợ cũng có thiếu gì tiền cả. Cứ cầm lấy” - Lần thứ sáu mẹ nói dối!
Còn tôi ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sĩ ở một đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp tôi ở lại làm việc tại một công ty chuyên về nghiên cứu. Khi đã có chút điều kiện, tôi muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng. Nhưng mẹ không muốn làm phiền tới con trai mình, mẹ nói: “Mẹ sống ở đây quen rồi. Mẹ không muốn đi đâu cả” - Mẹ lại một lần nữa nói dối!
Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi tôi đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ đã già và tôi đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ mở mắt, cố gượng thều thào bảo: “Con đừng lo, mẹ chẳng đau chút nào đâu con…” - Và đây là lần nói dối cuối cùng của mẹ. Sau lời nói dối thứ tám đó, mẹ tôi đã nhắm mắt ra đi mãi mãi.
Các bạn thân mến, câu chuyện trên nhắc nhở chúng ta - mỗi người con sống phải có đạo hiếu. Tình cảm thương yêu và sự hy sinh của người mẹ dành cho những đứa con thân yêu của mình là vô bờ bến. Những người trẻ chúng ta hãy biết trân trọng, yêu thương vào báo hiếu đấng sinh thành của cuộc đời mình. Bởi đạo hiếu chính là cái gốc đầu tiên nhất hình thành nên mỗi con người.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không?”
Khi tôi lớn dần lên, người mẹ tảo tần tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến đầm hồ gần nhà bắt thêm một chút cá về cho chúng tôi. Món canh cá thật ngon. Khi các con xì xụp ăn, mẹ ngồi một bên ăn nốt những phần thịt còn sót lại ở những miếng xương cá mà chúng tôi bỏ lại. Trái tim tôi như thắt lại khi nhìn thấy mẹ. Tôi liền lấy chút cá và để vào bát cho mẹ. Nhưng ngay lập tức mẹ từ chối và bảo: “Mẹ không thích ăn cá, con hãy ăn đi” - Lần thứ hai mẹ nói dối!
Sau đó, khi lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho tôi và anh chị, mẹ phải đến một xưởng nghề nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối. Việc này có thể giúp mẹ trang trải thêm một chút cho việc học của chúng tôi. Vào một tối đông, nửa đêm tôi tỉnh giấc, thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu nhợt nhạt. Tôi nói: “Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà”. Mẹ chỉ cười: “Con cứ ngủ đi, mẹ bị mất ngủ nên không buồn ngủ” - Mẹ đã lần thứ ba nói dối!
Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm để có thể chăm sóc tốt hơn cho tôi. Đúng vào mùa hạ, trời nắng như đổ lửa, mẹ mong ngóng từng khắc phía ngoài phòng thi. Tiếng chuông hết giờ đổ vang. Mẹ dang rộng cánh tay ôm đứa con trai bé nhỏ, trong tay mẹ là bình trà pha sẵn mẹ đã ướp hoa từ độ tuần trước. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, tôi liền đưa bình trà nhỏ bằng thủy tinh nhỏ trong suốt, một trong những thứ tài sản quý giá nhất trong nhà, mời mẹ uống. Mẹ bảo: “Hãy uống đi con. Mẹ không khát" - Lần thứ tư mẹ nói dối!
Sau khi cha lâm bệnh qua đời, mẹ vừa làm mẹ vừa làm cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề chính, mẹ phải tự lo các chi phí trong nhà một mình. Cuộc sống của gia đình chúng tôi trở nên phức tạp hơn, không có ngày nào được bình yên. Nhìn thấy điều kiện gia đình tôi ngày một khó khăn, một người chú họ sống gần đó đã tới giúp chúng tôi, từ việc lớn cho đến những chuyện nhỏ. Những người hàng xóm quanh đó khi nhìn thấy cảnh không may của gia đình tôi họ đều khuyên mẹ hãy tái hôn. Nhưng mẹ tôi - một người cứng rắn, bà không quan tâm tới lời khuyên của mọi người, mẹ nói: “Mẹ không cần tình yêu, chỉ cần các con thôi” - Mẹ nói dối lần thứ năm!
Sau khi anh, chị tôi tốt nghiệp và đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ, nhưng một thân một mình, cũng có tuổi, mẹ mắt đã kém, chân tay cũng còn dẻo dai như trước, việc cũng dần ít đi. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: “Các con mới ra đời, cần nhiều khoản chi tiêu. Mà mẹ bây giờ tháng đi chợ cũng có thiếu gì tiền cả. Cứ cầm lấy” - Lần thứ sáu mẹ nói dối!
Còn tôi ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sĩ ở một đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp tôi ở lại làm việc tại một công ty chuyên về nghiên cứu. Khi đã có chút điều kiện, tôi muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng. Nhưng mẹ không muốn làm phiền tới con trai mình, mẹ nói: “Mẹ sống ở đây quen rồi. Mẹ không muốn đi đâu cả” - Mẹ lại một lần nữa nói dối!
Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi tôi đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ đã già và tôi đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ mở mắt, cố gượng thều thào bảo: “Con đừng lo, mẹ chẳng đau chút nào đâu con…” - Và đây là lần nói dối cuối cùng của mẹ. Sau lời nói dối thứ tám đó, mẹ tôi đã nhắm mắt ra đi mãi mãi.
Các bạn thân mến, câu chuyện trên nhắc nhở chúng ta - mỗi người con sống phải có đạo hiếu. Tình cảm thương yêu và sự hy sinh của người mẹ dành cho những đứa con thân yêu của mình là vô bờ bến. Những người trẻ chúng ta hãy biết trân trọng, yêu thương vào báo hiếu đấng sinh thành của cuộc đời mình. Bởi đạo hiếu chính là cái gốc đầu tiên nhất hình thành nên mỗi con người.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không?”
Đăng nhận xét